Quan điểm

Những Gã Khổng Lồ Trên Đôi Chân Đất Sét: Bi Kịch Thầm Lặng Của Giáo Dục Việt

3 tháng 5, 2022
10 phút đọc

Bài viết đi sâu phân tích một nghịch lý đáng suy ngẫm của giáo dục Việt Nam hiện đại: chúng ta đang đào tạo ra một thế hệ có thể thao thao bất tuyệt về những vấn đề vĩ mô, nhưng lại bất lực trước những kỹ năng sinh tồn cơ bản nhất

Hà Duy Thuận

Hà Duy Thuận

Tập tành viết lách

Những Gã Khổng Lồ Trên Đôi Chân Đất Sét: Bi Kịch Thầm Lặng Của Giáo Dục Việt

Hãy thử hình dung một nghịch lý của thời đại: một chàng trai trẻ, tốt nghiệp đại học danh giá, có thể thao thao bất tuyệt về các học thuyết kinh tế vĩ mô, phân tích xu hướng chuyển dịch của toàn cầu hóa, hay thậm chí là bàn luận về trí tuệ nhân tạo. Nhưng hãy đưa cho cậu ta một chiếc vòi nước đang rò rỉ, một bức tường trống cần treo bức tranh, hay đơn giản là một chiếc quạt máy hỏng hóc, và bạn sẽ thấy một sự lúng túng đến tội nghiệp. Cậu ta, một "trí thức" theo định nghĩa xã hội, bỗng chốc trở nên bất lực trước những vấn đề cơ bản nhất của cuộc sống.

Đây không phải là câu chuyện cá biệt. Đây là chân dung của một thế hệ, sản phẩm của một nền giáo dục mà tôi cho rằng đang mắc phải một căn bệnh trầm kha: bi kịch của sự ly thân giữa tư duy và hành động, giữa lý thuyết và thực tiễn. Chúng ta đang tạo ra những "gã khổng lồ" về mặt kiến thức sách vở, nhưng lại đứng trên đôi chân bằng đất sét, yếu ớt và dễ dàng tan rã trước những va chạm đời thường.

Sự Thất Bại Mang Tên "Lý Thuyết Suông"

Cội rễ của vấn đề nằm ở chỗ hệ thống giáo dục của chúng ta, từ gia đình đến nhà trường, đã vô tình hoặc hữu ý tôn sùng "lao động trí óc" và xem nhẹ, thậm chí miệt thị "lao động chân tay". Áp lực thi cử, bệnh thành tích đã biến việc học thành một cuộc chạy đua điểm số. Mục tiêu tối thượng là vào được đại học, kiếm một công việc văn phòng "sạch sẽ", ngồi trong phòng máy lạnh, thay vì phải "dãi nắng dầm sương".

Hệ quả là, chúng ta có những thế hệ học sinh thuộc lòng các định luật Vật lý nhưng chưa từng một lần tự nối một mạch điện đơn giản. Chúng có thể giải những bài toán hình học không gian phức tạp trên giấy, nhưng lại không thể tự đóng một chiếc kệ sách sao cho vuông vắn và không cập kênh. Kiến thức, trong bối cảnh đó, không phải là công cụ để cải tạo thế giới thực, mà chỉ là phương tiện để vượt qua các kỳ thi. Nó tồn tại trong một không gian trừu tượng, đẹp đẽ nhưng vô trùng, tách biệt hoàn toàn với mồ hôi, với tiếng búa, tiếng khoan, với mùi dầu máy và cả những thất bại khi một mối hàn không ăn, một chiếc đinh bị đóng cong.

Một đứa trẻ trai, theo bản năng tự nhiên, được cấu thành từ sức mạnh cơ bắp và tư duy lý tính. Nhưng nền giáo dục của chúng ta lại chỉ tập trung nuôi dưỡng một vế, thậm chí còn làm thui chột vế còn lại. Chúng ta dạy chúng "nói" về việc thay đổi thế giới, nhưng lại tước đi của chúng cơ hội học cách "sửa" những vật dụng nhỏ bé trong chính ngôi nhà của mình. Những cậu bé ấy lớn lên, trở thành những "đứa trẻ to xác". Gánh nặng không chỉ đặt lên vai cha mẹ khi họ còn sống, mà còn là một di sản về sự phụ thuộc mà họ trao lại cho con dâu và xã hội tương lai.

Học Bằng Tay, Tư Duy Bằng Cả Con Người

Tôi mong các bậc làm cha hãy dạy con trai mình những điều mà một người đàn ông trụ cột cần phải biết, không phải vì định kiến giới, mà vì đó là những kỹ năng sinh tồn và hoàn thiện bản thân cơ bản nhất:

  • Làm chủ dòng điện: Hiểu và tự tay mắc một công tắc, một bóng đèn. Cảm giác khi dòng điện chạy qua, bóng đèn bừng sáng sau bao nỗ lực mày mò... đó là một khoảnh khắc tuyệt vời mà không sách vở nào mang lại được. Vật lý không còn là những công thức khô khan về điện trở và hiệu điện thế, mà là "sự sống" của cả ngôi nhà.
  • Thuần phục dòng nước: Tự thay một vòi nước, xử lý một đường ống rò rỉ. Đó là bài học về áp suất, về sự tỉ mỉ đến từng vòng quấn băng tan, và là sự chiến thắng cảm giác khó chịu khi phải đối mặt với những thứ ẩm ướt, bẩn thỉu.
  • Chế ngự vật liệu: Đóng một chiếc giá sách bằng gỗ, hàn lại một bản lề sắt bị gãy. Đây là nơi hình học, sức bền vật liệu và sự kiên nhẫn gặp nhau. Một cú đóng búa trượt tay, một vết cắt lệch vài milimet sẽ dạy cho ta bài học về sự chính xác đắt giá hơn ngàn lời giảng.

Những công việc này không chỉ đòi hỏi sức lực. Chúng đòi hỏi một loại tư duy đặc biệt: tư duy giải quyết vấn đề trong không gian ba chiều. Đó là khả năng hình dung, lên kế hoạch, ứng biến và chấp nhận rủi ro. Đó là sự đối thoại trực tiếp với vật chất, một cuộc đối thoại mà ở đó không có chỗ cho sự ngụy biện. Hoặc là cái kệ vững, hoặc là nó sập. Hoặc là bóng đèn sáng, hoặc là không. Thực tế không cho bạn điểm 5 vì "có cố gắng".

Hành Trình Bắt Đầu Từ Những Điều Nhỏ Nhất

Nhưng có lẽ, khi đọc đến đây, nhiều người sẽ cảm thấy e ngại. "Làm chủ dòng điện" nghe thật rủi ro, "chế ngự vật liệu" có vẻ quá sức với một người chưa từng cầm búa. Đó là một nỗi lo hoàn toàn xác đáng. Bản lĩnh không có nghĩa là liều lĩnh. Sự tự chủ không đồng nghĩa với việc đặt mình vào vòng nguy hiểm khi chưa có kiến thức nền tảng.

Vậy thì, trước khi "chinh phục" những thử thách lớn, hãy bắt đầu hành trình từ những điều nhỏ nhất. Đây chính là những "bài học vỡ lòng" về sự tự lập, an toàn và vô cùng cần thiết, mà bất cứ ai cũng có thể thực hành ngay hôm nay:

  1. Quan sát và Chăm sóc – Bài học về sự thấu hiểu: Trước khi sửa, hãy học cách bảo dưỡng.

    • Vệ sinh một chiếc quạt máy bám đầy bụi: Đây không chỉ là việc lau chùi. Đây là cơ hội để bạn tháo lồng quạt, quan sát cấu trúc cánh quạt, trục quay, và hiểu tại sao bụi bẩn lại làm giảm hiệu suất gió và gây tiếng ồn. Bạn học được rằng sự sạch sẽ chính là bước đầu tiên của việc duy trì chức năng.
    • Làm sạch tấm lọc của máy điều hòa: Một việc làm 5 phút nhưng dạy cho bạn về nguyên lý lưu thông không khí, về tầm quan trọng của việc "hít thở" đối với một cỗ máy, và tác động trực tiếp của nó đến hóa đơn tiền điện mỗi tháng.
    • Thông một đường ống thoát nước bị tắc nghẽn nhẹ (bằng các dụng cụ cơ bản, không phải hóa chất): Bạn sẽ đối mặt với sự bất tiện, học cách sử dụng những công cụ đơn giản nhất để giải quyết một vấn đề gây khó chịu cho cả gia đình.
  2. Lắp ráp và Kiến tạo – Bài học về tư duy cấu trúc:

    • Tự lắp một món đồ nội thất đóng hộp (flat-pack furniture): Đây chính là một bài kiểm tra tuyệt vời về khả năng đọc hiểu bản vẽ kỹ thuật (dù là dạng đơn giản nhất), về việc tuân thủ quy trình, và về logic không gian. Việc biến những tấm ván và bịch ốc vít rời rạc thành một chiếc bàn, chiếc tủ hoàn chỉnh mang lại cảm giác thành tựu vô cùng thực tế. Nó là bài thực hành về việc "kiến tạo" từ con số không.
  3. Sửa chữa và Phục hồi – Bài học về sự tỉ mỉ:

    • Siết lại một con ốc bị lỏng: Từ tay nắm cửa, bản lề tủ, cho đến chân ghế bị lung lay. Việc nhỏ này dạy bạn cách chọn đúng đầu tuốc-nơ-vít, cảm nhận lực siết vừa đủ để không làm hỏng ren, và hiểu rằng sự vững chãi của những vật lớn thường được quyết định bởi những chi tiết nhỏ nhất.
    • Thay pin cho một món đồ chơi điện tử phức tạp của con: Bạn sẽ học được sự kiên nhẫn khi phải tháo những con ốc tí hon, ghi nhớ vị trí của chúng, và trân trọng sự phức tạp ẩn sau những thứ tưởng chừng đơn giản.

Những việc làm này có thể trông tầm thường, nhưng chúng là nền tảng cốt lõi. Chúng dạy ta sự an toàn (cách cầm dụng cụ để không tự làm mình bị thương), sự kiên nhẫn, và quan trọng nhất, chúng phá vỡ rào cản tâm lý mang tên "tôi không làm được".

Phá Vỡ Lập Luận Về "Chuyên Môn Hóa"

Nhiều người sẽ phản biện rằng xã hội hiện đại đã chuyên môn hóa, việc gì cũng có thợ. Sửa điện gọi thợ điện, sửa ống nước gọi thợ nước. Lập luận này đúng, nhưng chỉ đúng một nửa.

Nếu đẩy logic này đến cùng, thì việc nấu ăn là của đầu bếp, việc dọn dẹp là của người giúp việc. Vậy thì, các ông chồng đừng bao giờ kỳ vọng vợ mình phải vào bếp mỗi ngày, bởi đó là "chuyên môn" của người khác. Hãy ra tiệm cơm! Và các bà vợ cũng đừng mong chồng mình biết dỗ con, vì đó là "chuyên môn" của các chuyên gia tâm lý trẻ em.

Rõ ràng, chúng ta đều hiểu sự vô lý của nó. Có những kỹ năng cơ bản mà một con người trưởng thành, tự chủ cần phải có để vận hành cuộc sống của chính mình, để xây dựng một gia đình. Việc biết nấu một bữa ăn ngon, biết sửa một vài hỏng hóc vặt vãnh trong nhà không phải để thay thế những người thợ chuyên nghiệp, mà là để làm chủ cuộc sống của chính mình, để tạo ra một mái ấm thực sự, và để hiểu được giá trị của lao động.

Chúng ta, những ông bố bà mẹ, không ai muốn con trai mình sau khi lấy vợ lại trở thành một vị khách trọ trong chính ngôi nhà của nó, mỗi khi có sự cố lại chỉ biết khoanh tay gọi thợ. Chúng ta muốn trao cho thế hệ sau một di sản về bản lĩnh, về sự tự lập. Mà bản lĩnh ấy, nó không bắt đầu từ những lời nói sáo rỗng trên diễn đàn, mà từ việc cầm lấy cây búa, cây kìm, và bắt đầu bằng việc sửa chữa những điều nhỏ nhặt nhất.

Hãy dạy con trai bạn cách làm một người đàn ông có khả năng biến đổi thế giới vật chất quanh mình. Bởi một người không thể làm chủ được cái ổ cắm điện, thì làm sao có thể nói đến chuyện làm chủ cuộc đời?

Bình luận (0)

Vui lòng để để lại bình luận.

Đang tải bình luận...