Quan điểm

Bóng Ma Trong Dòng Code Của Tôi

2 tháng 8, 2025
10 phút đọc

Khi được sếp hỏi, tôi thoải mái thừa nhận dùng 30% AI cho công việc. Nhưng tại sao nhiều người lại xem đó là một bí mật? Bài viết "Bóng Ma Trong Dòng Code Của Tôi" đi sâu phân tích các lớp vỏ tâm lý đằng sau sự ngần ngại này: từ hội chứng kẻ mạo danh, lòng tự trọng của người thợ, đến cách AI đang định hình lại kỹ năng và lợi thế cạnh tranh trong tương lai.

Hà Duy Thuận

Hà Duy Thuận

Tập tành viết lách

Bóng Ma Trong Dòng Code Của Tôi

Có những khoảnh khắc trong công việc mang lại một cảm giác hoàn tất thật trọn vẹn. Với tôi, đó là cái click chuột dứt khoát lên nút “Gửi” sau khi đã đổ dồn tâm sức vào một sản phẩm. Tuần rồi, cảm giác đó đến cùng với một bản proposal, đứa con tinh thần của cả tuần làm việc. Nó là sự kết tinh giữa những phân tích dữ liệu khô khan và những ý tưởng chiến lược mà tôi tin là đủ sức thuyết phục. Người nhận đầu tiên, như một thói quen an toàn, là sếp tôi, CEO của công ty, để anh ấy duyệt trước khi nó chính thức lên đường chinh phục khách hàng.

Vài phút sau, một tin nhắn Slack hiện lên. Không phải một lời khen hay một góp ý về nội dung. Anh ấy hỏi một câu thẳng thắn: “Bản này bao nhiêu phần trăm là AI hỗ trợ vậy Thuận?”

Tôi không một chút do dự, gõ lại ngay: “Dạ khoảng 30% anh ạ. Em dùng nó để brainstorm ý tưởng và kiểm tra lỗi ngữ pháp tiếng Anh”

Thực ra thì đoạn hội thoại của chúng tôi bằng tiếng Anh vì sếp của tôi người Úc nhưng tôi xin phép dịch thoáng qua như trên. Với tôi, đó là một cuộc đối thoại hiệu quả và hết sức bình thường. AI là một công cụ, một người cộng sự, và việc thừa nhận sự tồn tại của nó cũng tự nhiên như việc thừa nhận mình đã dùng Google để tra cứu thông tin hay dùng máy tính để soạn thảo văn bản.

Nhưng rồi tôi chợt nhận ra, sự thoải mái của tôi dường như là một ngoại lệ. Tôi nhớ lại những lần họp team, những buổi review code. Tôi để ý thấy những cái ngập ngừng, những câu trả lời lảng tránh, một sự im lặng khó xử khi ai đó hỏi “Đoạn code này hay quá, bạn nghĩ ra giải thuật này hay vậy?”.

Nó giống như có một “bóng ma” vô hình trong những dòng code, trong những bản báo cáo – một người cộng sự thầm lặng mà không ai dám gọi tên. Tại sao chúng ta lại e dè thừa nhận một trợ thủ đắc lực như vậy? Nỗi ngần ngại đó, nó đến từ đâu? Hôm nay cuối tuần, trong khi chờ đợi xe đến đón để đi lên Sài Gòn, tôi quyết định ngồi xuống và thử "bóc" những lớp vỏ tâm lý đằng sau "bóng ma" ấy.

Bóc Những Lớp Vỏ Tâm Lý - Giải Mã Sự Im Lặng

Khi ta nhìn sâu vào sự im lặng này, nó không đơn thuần là sự khiêm tốn. Nó là một phức hợp của những nỗi sợ rất con người, được bao bọc bởi nhiều lớp vỏ.

Lớp Vỏ Thứ Nhất: Hội Chứng Kẻ Mạo Danh và Nỗi Sợ Bị "Vạch Trần". “Bóng ma” AI chính là hiện thân cho nỗi sợ lớn nhất của "kẻ mạo danh" (Imposter Syndrome) – một hội chứng tâm lý phổ biến trong giới tri thức: một ngày nào đó, ai đó sẽ chỉ vào thành quả của mình và nói “Đây không phải do bạn làm”. Việc thừa nhận dùng AI giống như tự mình đưa ra bằng chứng cho lời buộc tội đó. Nó làm dấy lên câu hỏi về giá trị thực của bản thân. Mỗi dòng code do AI gợi ý là một lời thì thầm: “Thấy chưa, không có tôi thì bạn bế tắc rồi”. Sự im lặng, vì thế, trở thành một cơ chế phòng vệ để bảo vệ cảm giác về giá trị bản thân.

Lớp Vỏ Thứ Hai: Lòng Tự Trọng Của Người Thợ và Sự Mất Mát Niềm Kiêu Hãnh. Bản thân tôi có một thú vui tay trái là làm mộc. Trong xưởng nhỏ của mình, bên cạnh những chiếc đục, bào tay, tôi có một cỗ máy CNC. Nó giúp tôi cắt những chi tiết phức tạp với độ chính xác gần như tuyệt đối, tạo ra những sản phẩm mà nếu chỉ dùng tay thì sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức. Nhưng chính cỗ máy này đôi khi lại đặt tôi vào những cuộc tranh luận với những người bạn làm mộc thủ công. Họ cho rằng sản phẩm làm từ máy móc thiếu đi "cái hồn", thiếu đi dấu ấn của bàn tay và sự không hoàn hảo đầy chủ ý mà chỉ người thợ thực thụ mới tạo ra được. Với họ, giá trị không chỉ nằm ở chiếc ghế cuối cùng, mà còn ở những vết chai sần trên tay và lớp mùn cưa phủ trên tóc.

Cuộc tranh luận này vang vọng một cách kỳ lạ trong thế giới số của chúng ta. Lập trình viên, nhà văn, người làm sáng tạo cũng có niềm kiêu hãnh tương tự về "tay nghề" – về quá trình vật lộn với vấn đề, tìm tòi trong đêm và khoảnh khắc “eureka” vỡ òa khi tự mình tìm ra giải pháp.

Và rồi ‘bóng ma’ AI xuất hiện, giống hệt cỗ máy CNC trong xưởng mộc của tôi. Bằng sự hiệu quả của nó, AI đã vô tình lấy đi niềm vui và niềm tự hào của quá trình đó. Nó biến người thợ thủ công thành người vận hành máy. Sản phẩm vẫn ra đời, thậm chí còn tốt hơn, nhưng niềm kiêu hãnh về quá trình sáng tạo đã bị bào mòn. Sự im lặng, vì thế, đôi khi là một cách để níu giữ lại cảm giác mình vẫn là "người thợ" chứ không chỉ là "người bấm nút".

Lớp Vỏ Thứ Ba: Cuộc "Định Giá" Thầm Lặng và Nỗi Lo Lỗi Thời. Trong môi trường doanh nghiệp, nỗi sợ này rất thực tế. Nhiều người lo rằng: “Nếu tôi thừa nhận dùng 30% AI, liệu sếp có ngầm hiểu rằng 30% năng lực của tôi có thể bị thay thế?” Họ sợ rằng sự minh bạch sẽ trở thành dữ liệu để người khác "định giá lại" năng lực của họ. Họ sợ bị xếp vào nhóm "cần AI để làm việc", và nhóm này có thể bị coi là kém giá trị hơn, dễ bị thay thế hơn nhóm "không cần AI". Đây là một nỗi lo về an toàn công việc, một cuộc phòng vệ trước một tương lai bất định.

Lớp Vỏ Thứ Tư: Cái Bẫy Của Sự Thoải Mái – Khi "Áo Phao" Làm Ta Lười "Bơi". Giống như chiếc áo phao không thể thay thế kỹ năng bơi lội, một số người e dè không phải vì xấu hổ, mà vì một nỗi lo sâu xa hơn: sự phụ thuộc. Họ sợ rằng nếu quá dựa dẫm vào "bóng ma" này, những kỹ năng cốt lõi của họ – tư duy logic, khả năng gỡ lỗi từ gốc, sự sáng tạo nguyên bản – sẽ dần cùn đi. Sự im lặng đôi khi là một cách tự kỷ luật, một lời nhắc nhở bản thân "Hãy cố tự mình giải quyết trước đã", để đảm bảo rằng mình vẫn đang "bơi" chứ không chỉ nổi lềnh bềnh nhờ "áo phao".

Sự Dịch Chuyển Không Thể Tránh Khỏi: Từ "Gian Lận" Đến "Lợi Thế Cạnh Tranh"

Những nỗi sợ trên đều có thật và rất con người. Nhưng lịch sử cho thấy, mọi công cụ khuếch đại trí tuệ đều có một chu kỳ nhận thức tương tự. Chiếc máy tính bỏ túi từng bị xem là “gian lận” trong lớp toán. Google và Stack Overflow từng bị xem là “đi đường tắt” trong giới lập trình.

Chúng ta đang ở đúng điểm giao thời của một sự dịch chuyển tương tự với AI. Khi một công nghệ trở nên đủ mạnh, đủ phổ biến và chứng minh được hiệu quả vượt trội, một sự đảo ngược nhận thức tất yếu sẽ xảy ra.

Sự e dè và che giấu sẽ dần biến mất, nhường chỗ cho một cuộc đua mới. Câu hỏi không còn là "Bạn có dùng AI không?" mà là: "Bạn dùng AI giỏi đến mức nào?"

Việc sử dụng AI thành thạo sẽ không còn là một sự hỗ trợ, nó tự thân trở thành một kỹ năng cốt lõi được săn đón. Nó không chỉ là gõ vài câu hỏi, mà là cả một nghệ thuật và khoa học, bao gồm:

  • Nghệ thuật đặt câu hỏi (Prompt Engineering): Biết cách "đối thoại" với máy móc để moi ra được câu trả lời chính xác, sáng tạo và sâu sắc nhất.
  • Năng lực thẩm định (Critical Validation): Khả năng nhanh chóng đánh giá, kiểm lỗi và hoàn thiện những gì AI tạo ra. Biết đâu là "vàng", đâu là "rác" trong biển thông tin mà nó cung cấp.
  • Tư duy tích hợp (Integration Mindset): Biết cách kết hợp liền mạch output của AI vào một hệ thống lớn hơn, một quy trình làm việc phức tạp để tạo ra giá trị cao nhất.

Trong tương lai rất gần, các tin tuyển dụng sẽ có dòng "Yêu cầu kỹ năng sử dụng thành thạo Copilot, ChatGPT-4 hoặc các mô hình ngôn ngữ lớn tương đương". Việc bạn minh bạch mình dùng 30% AI không còn là điểm yếu, mà có thể trở thành bằng chứng cho thấy bạn đang sở hữu một kỹ năng của tương lai.

Kết Luận: Minh Bạch Là Sức Mạnh

Hãy quay lại cuộc đối thoại giữa tôi và sếp. Sự thoải mái của tôi khi trả lời "30%" đến từ việc tôi đã định vị lại cuộc chơi và vai trò của mình. Giá trị của tôi không nằm ở việc gõ từng chữ trong bản proposal, mà nằm ở khả năng kiến tạo ra một giải pháp chiến lược, chịu trách nhiệm cuối cùng cho chất lượng của nó.

Trong bối cảnh mới, sự minh bạch chính là sức mạnh. Trả lời "30%" không phải là một lời thú tội, mà là một lời khẳng định: "Tôi không chỉ hoàn thành công việc, mà tôi còn biết cách sử dụng những công cụ tiên tiến nhất để tối ưu hiệu suất và chất lượng. Tôi là người làm chủ công nghệ, không phải nô lệ của thói quen cũ."

Chúng ta phải dịch chuyển khỏi tâm thế của người thợ thủ công chỉ biết đến cái đục và cái búa của mình. Hãy xem mình là một nhạc trưởng. Sức mạnh của nhạc trưởng không nằm ở việc chơi violin hay thổi kèn, mà ở khả năng lắng nghe, điều phối và kết hợp tất cả các nhạc công (kể cả nhạc công AI) để tạo nên một bản giao hưởng hoàn chỉnh và tuyệt vời. Cây đũa chỉ huy của bạn chính là năng lực tư duy, thẩm định và tích hợp.

"Bóng ma" trong dòng code của chúng ta thực chất chính là hình bóng của tương lai đang dần hiện rõ. Thay vì sợ hãi hay lảng tránh nó, hãy học cách đối thoại, làm chủ và biến nó thành người cộng sự đắc lực nhất.

Bởi vì trong kỷ nguyên này, người không biết dùng AI một cách thành thạo mới chính là người đang dần trở nên tụt hậu. Sự thoải mái của bạn hôm nay, sẽ là lợi thế cạnh tranh sắc bén của bạn ngày mai.

Bình luận (0)

Vui lòng để để lại bình luận.

Đang tải bình luận...